Tuesday, August 21, 2018

Thư tình gửi một người: Sài Gòn, 28/9/1964

21/8/2018 --- Hà Nội đã chớm thu. Thời gian nhanh quá, thấm thoắt đã vào tuần học thứ 2 của năm học mới. Chả mấy nữa khóa này sẽ xong, chuẩn bị ra trường. Giai đoạn này thấy chênh vênh ghê gớm. Bao trùm lên đó là nỗi buồn! Cuộc sống vô vị này sẽ đi về đâu: Dậy sáng, vội vã đưa con đi học, vội vã ăn sáng, vội vã chen lấn đến cơ quan (nhanh cũng phải hơn 8h mới đến được), rồi lên lớp, rồi ngồi chật vật một chút ở văn phòng khoa, rồi đi về đón con, rồi tắm, rồi cho con ăn, rồi ăn tối với cả nhà, rồi ngồi nghỉ một lát, dọn dẹp, chuẩn bị đồ cho Sáo đi học ngày hôm sau, rồi chuẩn bị cho Sáo ngủ, tắm xong cũng đã 10h tối... Mệt nhoài, và chả muốn làm gì cả!

Dáng hình mình ngày càng gầy gò, có lẽ vì những tù túng ấy mà chẳng thể đỏi hỏi từ bất cứ ai ngoài chính mình phải tự cố gắng mà thoát ra thôi.
Chẳng biết chia sẻ với ai.
Chẳng ai động viên mình nên cố gắng hơn hay ngợi khen chút gì đó tích cực của mình trong ngày, dù chỉ là những thứ cỏn con như cách phối quần áo, hoặc chút tiến bộ gì đó trong giảng dạy...
Sẽ cố gắng thật lặng để cứu rỗi chính mình, từng chút một, từng ngày một. Mình phải, trước tiên, sống một cuộc đời đáng sống và truyền cảm hứng, chứ ko phải dặt dẹo lay lắt qua ngày buồn hiu hắt như bây giờ được.
Mình sẽ tiếp tục công việc đã ngưng nhiều ngày trước. Văn là tâm hồn mình, có lẽ, nó sẽ giúp cứu rỗi tâm hồn mình những lúc như thế này! Và, mình sẽ tự mình sẻ chia bản thân, như cách trước đây đã tự bước đi không có ai bên cạnh.

"Có những tháng ngày tuyệt vọng cùng cực. Tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau."

"Sài Gòn ngày 28/9/1964

Ánh ơi,

Anh viết thư cho Ánh luôn như thế này những ngày anh ở trong giai đoạn buồn bã nhất của tuổi anh. Khi anh nghiêng mình xuống một hình ảnh trong mắt của Ánh anh bỗng thấy mình già nua - quá khứ đã chồng lên cao ngất. Anh thấy mình chưa có một may mắn nào từ khi vào đời. En moi, rout se reduit au minimum. Từ một niềm vui, một nỗi buồn. Từ bạn bè đến tình yêu. Rất đạm bạc, rất bé mọn đó Ánh. Chỉ còn mình Ánh để anh hàn huyên về những khoảng trống nỗi đau nhói của mình. Ngoài Cường và Cung. Đó là những "trous" những "hiatus"-vực thẳm chôn mình bằng những cơn xoáy cuốn hút. Ánh rồi cũng làm loài chim di xám bỏ miền giá buốt này mà đi. Lúc đó anh chỉ còn nggoiof nghe một lời bể động.

Thành phố đã ồn ào dưới kia. Căn phòng của anh Cung đầy những tranh, đĩa hát, sách báo, giấy tờ, mùng màn, quần áo. Chúng anh sống như thế đó, buồn phải không Ánh. Anh còn những chuyện sẽ kể cho Ánh nghe nếu Ánh thấy thích về những ngày chúng anh sống chuồi mình về phia trước vừa rực rỡ vừa  hẩm hiu. Lắm chuyện để tạo dựng nên mình buồn thảm. Chốc anh sẽ ra nhà dây thép bỏ thư. Poste ở đây rộng và cao. Đẹp lắm. Anh nghĩ đến hai bụi hồng của nhà bưu điện Blao. Như một bé bỏng ấu thời. Rồi cũng trở về nằm cho hết những ngày bể dâu.

Anh muốn biết Ánh sáng nay làm gì. Đã có lần Ánh giận anh. Những hôm đó anh buồn và nghĩ là câu nói vô tình của mình mang đầy ích kỷ.

Cầu mong cho Ánh những gì Ánh hằng mong.

Phố sẽ nhộn. Anh sẽ uống một tách cà phê thật đậm ở Pagode. Chiều homoq ua đến tập B.Yến Xin mặt trời của yên hát ở dancing.

Trịnh Công Sơn"




No comments:

Post a Comment